Thứ Hai, 1 tháng 8, 2016

Thư từ Hương Trương

Con là Hương đây Thầy. Còn năm nầy 45 tuổi và con theo đạo Công giáo. Con xin phép Thay cho con được chia sẻ những cảm nghĩ khi biết đuoc môn chữa bệnh không dùng thuốc.

Con có người em gái bệnh ung thư tuyến tụy và con đã lên web biết được pp diện chẩn của thấy Châu, con đã thực hành cho em còn thì còn thấy khỏe nhiều những vì kiến thức và không hiểu biết nhiều về pp nầy nên em con đã ra đi sau hơn 1 năm mang bệnh , theo như lời bs thì chỉ 6 tháng nhưng nhờ pp này mà em còn kéo dài hơn 1 năm. Con chỉ tóm tắt như vậy với Thấy vì sao còn biết đến pp DC của thầy Châu , sau khi em con mất rồi thì còn học đến pp của thầy Đồ đức Ngọc được hơn 1 tháng và khoảng 2 tháng này thì con đã học pp của Thầy (Lý phước Lộc) theo nhận xét và cảm nghĩ của con cũng như chữa bệnh cho người bệnh thì còn thấy pp của Thầy là tuyệt với vì không mất thời gian nhiều, dễ hiểu, dễ làm và có kết quả liền nhất là không cần bất cứ dụng cụ nào chỉ cần đôi bàn tay, sự khiêm nhường và trái tim yêu thương (con nói như vậy có đúng không Thầy) vì còn cảm được điều đó Thầy ạ. Trước đây con chữa bệnh thì phải đúng dụng cụ và 1 người con chữa mất hết gần 1 tiếng mới xong và phải kéo dài 1,2 tuần thì mới khỏi, bây giờ thì chỉ cần 5,10 phút có khi chỉ cần 2 phút là ok liền, ví dụ như con có chia sẻ với Thầy hôm vừa rồi nếu con không biết pp của Thầy thì chắc là phái đi cấp cứu , chỉ cần 2 phút là con đã nhẹ hẳn vì vậy còn mới email cho Thầy và cũng muốn chia sẻ với mọi người rằng nếu có duyên với pp của Thầy thì có gắng học để tự chữa cho bạn thân mình , thật hạnh phúc biết bao khi tự mình chữa bệnh cho mình ,từ ngày còn biết đến pp chữa bệnh không dùng thuốc là hơn 1 năm gd con không đi bs mà cũng không phải uống 1 viên thuốc nào.

Con cảm nhận được tâm từ của Thầy và con sẽ có gắng bao nhiêu có thể để mang niềm vui hạnh phúc đến cho những người mà còn gặp. Một lần nữa còn cảm ơn Thầy thật thật nhiều. PS. Còn nói riêng với Thầy , nếu Thầy dạy hay chữa bệnh mà lấy tiền chắc là có nhiều người học (cuộc sống bây giờ là vậy đó Thầy) buồn quá phải không Thầy?